Tuyết Mạc và Ngọn Đèn của Anh
Tuyết Mạc và Ngọn Đèn của AnhChào mừng quý vị đến với tập đặc biệt hôm nay.Xin hãy nhắm mắt lại và tưởng tượng một nơi—Nơi ấy, gió cát hoành hành, nước khan hiếm,và sự sống là một hành trình đầy niềm tin.Trên mảnh đất khắc nghiệt đó,một đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời.Không sách vở, không hơi ấm,chỉ có một giấc mơlặng lẽ nảy mầm trong tim em.Hôm nay, chúng ta sẽ cùng bước vào câu chuyện của đứa trẻ ấy—một nhà văn mang tên Tuyết Mạc,người đã dùng ánh sáng tâm hồnđể soi rọi màn đêm của thế giới.Đây là câu chuyện về hy vọng,về một ánh sáng nhỏ bé giữa bầu trời đêm,xé toạc màn đêm tuyệt vọng, dẫn lối cho đời người.Ở vùng viễn tây xa xôi của Trung Quốc,trong một ngôi làng bị chôn vùi bởi gió bụi,một đứa trẻ gầy guộclớn lên giữa đói nghèo và bụi đất.Nhưng trong tim em, có một ước mơ:viết sách, kể chuyện,và lên tiếng cho những người không thể nói.Giấc mơ ấy bắt đầu từ đâu?Cha mẹ em không biết chữ,nhưng nghe lời khuyên của người cậu,đã dựng một cây cột cao trong sân nhà,và gắn lên ngọn cột một bóng đèn nhỏ.Ngọn đèn ấy sáng lên mỗi đêm,như một trái tim rực cháy giữa màn đêm.Dù nhà nghèo đến mức khốn khó,họ vẫn không nỡ để ngọn đèn ấy tắt.Ánh sáng ấy là niềm tin, là tình yêu,là hy vọng âm ỉ trong trái tim đứa trẻ.Ngọn đèn ấy cứ thế sáng mãi,sáng qua tuổi thơ, tuổi trẻ, thời niên thiếu,đồng hành cùng em qua mưa gió, ra khỏi làng quê,tiến về con đường văn chương.Em viết, em đi, em suy tư và nhẫn nại—suốt hai mươi năm,Tuyết Mạc đã dâng hiến thời thanh xuân đẹp nhất của mìnhcho những người nông dân Trung Quốc,viết nên Tế lễ nơi sa mạc, Thợ săn nơi thảo nguyên, Quan ải Bạch Hổ.Sau đó, tiếng nói của anh vượt qua sa mạc, băng qua núi đồi,từ Trung Quốc vươn ra thế giới.Bộ ba tiểu thuyết ấy leo lên đầu bảng xếp hạng,tác phẩm của anh được chào đón ở Frankfurt, ở hội sách New York.Thế là, một đứa trẻ từng ngước nhìn bầu trời đêm trong bóng tối,đã dùng cây bút trong taythắp sáng ngọn đèn trong tim hàng vạn người.Ngọn đèn ấy, vốn chỉ là một tia sáng nhỏ nơi sân làng,đã xuyên qua thời gian, vượt qua định mệnh,trở thành biểu tượng vĩnh cửu của hy vọng nhân loại.Mỗi chúng ta, cũng cần một ngọn đèn như thế.Nó nhắc nhở ta rằng:dù đêm có sâu, dù đường có xa,ánh sáng trong tim sẽ luôn dẫn lối.Hãy lặng lại một chút và tự hỏi:Ngọn đèn trong tim bạn còn đang sáng chứ?Bạn có sẵn lòng dùng ánh sáng nhỏ bé của mìnhđể soi rọi người khác, sưởi ấm thế gian này không?Dù chỉ là một tia sáng yếu ớt,cũng có thể xuyên qua màn đêm dày đặc nhất.